Tịnh Lâm bay bổng giữa không trung. Tịnh Không đã nhoài người phóng tới sẵn sàng đón lấy, chẳng ngờ Mộ Dã Vương bám theo như hình với bóng, chỉ trong tích tắc mà lão đã đuổi kịp. 

Text nguồn lỗi khi là Tịnh Thanh khi là Tịnh Lâm. May nhân vật này cũng không nắm vai trò chủ chốt nên ko ảnh hưởng đến đại cục.

Cũng chính vào lúc này, từ phía sau Tịnh Không xuất hiện một chưởng tay thẳng hướng tới Mộ Dã Vương. Đi kèm với một chưởng hung hồn hữu lực này, thân ảnh của Không Tàng hiện ra từ phía sau Tịnh Không. Mộ Dã Vương thấy vậy, không dám khinh thường. Lão không lên tiếng, tay trái bổ vào không trung, tay phải và chân cũng phối hợp bổ mạnh ra như chớp giật. Chưởng lực tay trái ra trước tới sau, trái lại chưởng lực tay phải mặc dù xuất phát chậm hơn nhưng lại đến trước, hai cỗ lực lượng giao thoa với nhau cùng tiến về trước, trông quỷ dị vô cùng.

Không Tàng sử dụng cả hai tay để trả đòn, ống tay áo bổ ngang xẻ dọc, trong khoảnh khắc gió mạnh nổi lên “vù vù”. Không ngờ chỉ trong chớp mắt khi lão và Mộ Dã Vương còn đang ở giữa không trung mà đã kẻ công người thủ, giao đấu với nhau hơn mười hiệp.

Bấy giờ Tịnh Không đã tiếp được Tịnh Lâm, phiêu nhiên hạ xuống.

Sau khi cẩn thận đặt Tịnh Lâm xuống, lão liếc nhìn bên cạnh, trầm giọng gọi:

- Tịnh Tuệ sư đệ!

Một lão tăng bước ra từ bên cạnh, ngón trỏ tay phải bắn ra, liên tục điểm vào mấy vị trí trên cơ thể Tịnh Lâm. Cơ thể Tĩnh Lâm đột nhiên giật bắn lên, đó là dấu hiệu cho thấy huyệt đạo của y đã được giải. Mỗi người trong Quang Minh Thập Tam Tăng đều có sở trường của riêng mình. Lão tăng Tịnh Tuệ là một cao thủ điểm huyệt và tấn công vào huyệt đạo.

Tịnh Không lo không biết trong lúc điểm huyệt Mộ Dã Vương có sử dụng thủ đoạn khác không nên nhờ Tịnh Tuệ, người tinh thông phương pháp điểm huyệt ra tay giải huyệt.

Chúng tăng thấy sau khi được giải huyệt, Tịnh Lâm hoạt động tự nhiên, không cảm thấy có gì khác thường thì mới yên lòng.

Sắc mặt Tịnh Lâm rất khó coi.

Hôm nay, trước sự chứng kiến của biết bao người, y lại bị Mộ Dã Vương nhấc bổng lên. Điều này khiến y cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Thẹn quá hóa giận, y rất muốn tiến lên chém giết một trận, nhưng thấy Không Tàng và Mộ Dã Vương đang chiến đấu hăng hái nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chúng tăng trên quảng trường không mấy ai từng may mắn được chứng kiến Không Tàng đại sư ra tay. Giờ được tận mắt chiêm ngưỡng, ai nấy đều chấn động tận đáy lòng.

Nếu ví Quang Minh Thập Tam Tăng là núi cao mà chúng tăng chỉ có thể ngước nhìn, thì Không Tàng đại sư chính là thiên thần.

Nhiều tăng chúng tin rằng trong thiên hạ này, trừ Ngũ Đại Tông Sư trong truyền thuyết ra, không có ai là đối thủ của Không Tàng đại sư.

Thậm chí nhiều người còn có cảm giác là cho dù Ngũ Đại Tông Sư tự mình ứng chiến cũng chưa chắc có thể khiến Không Tàng đại sư phải đổ mồ hôi.

Trận chiến giữa hai người khác hẳn với cuộc chiến giữa Thập Tăng và Mộ Dã Vương lúc nãy.

Mỗi một đòn đánh của hai người đều nhanh chóng và dứt khoát như sấm rền chớp giật. Phần lớn người xem chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người giao thoa bay múa, mơ hồ có khí thế của gió chớp thôi chứ ít ai có thể quan sát rõ rốt cuộc hai người đã ra tay như thế nào.

Mộ Dã Vương và Không Tàng đều là cao thủ tuyệt đỉnh hiện nay.

Song phương đều hiểu năng lực của đối thủ, không ai dám tỏ ra khinh địch. Mỗi chiêu hai người đánh ra đều có vẻ hết sức bình thường, nhưng thực tế trong mỗi chiêu thức ấy đều cất chứa rất nhiều biến hóa. Chẳng những bộ não họ phải vận chuyển cấp tốc để quyết định chiêu kế tiếp nên đánh thế nào, mà còn phải nhanh chóng suy đoán khi đối thủ ra chiêu bất ngờ thì phải ứng đối ra sao.

Đạt tới độ cao của họ, khi chiến đấu không còn câu nệ chiêu thức, mà là “thế”.

Song phương thi đấu, nhờ chiêu để tụ “thế”. Một khi chiếm được “thế” liền đứng vững ở thượng phong. "Thế" do chiêu giành lấy, do đó một khi chiêu thức bị đối phương khắc chế, dù chỉ là một chiêu nửa thức thôi thì cũng rất dễ để cho đối phương chiếm được “thế”. Thế nên khi vừa bắt đầu chiến đấu là hai cao thủ đã xuất hết toàn lực, họ làm thế là vì lo đối phương sẽ chiếm được “thế”.

Hai người không sử dụng những chiêu thức phức tạp. Khi võ công tu luyện tới đỉnh cao thì sẽ phản phác quy chân (ý là bỏ qua sự cầu kỳ phức tạp mà theo đuổi sự đơn giản mà hiệu quả). Theo đuổi những chiêu thức quỷ dị khó lường không phải là võ đạo thượng thừa. Chỉ là hai người ra tay nhanh quá. Khi người thường mới đánh được một chiêu nửa thức thì họ đã công thủ liên tục bốn năm chiêu. Cũng bởi thế người xem mới có cảm giác bị hoa mắt. Dù là những người có võ công cao cường như Tịnh Không cũng không thể thấy rõ động tác của hai cao thủ.

Sắc mặt Tịnh Không nghiêm túc và nặng nề, nét sầu lo thoáng hiện ra giữa hai đầu mày. Các vị lão tăng khác, tuy không bàn bạc với Tịnh Không nhưng trông ai cũng có vẻ lo lắng.

Nội lực thâm hậu giúp Tề Ninh có thể quan sát trận chiến một cách tinh tường. Không Tàng đã đứng trụ trên mặt đất, trong khi đó Mộ Dã Vương lại quấn quanh thân Không Tàng như một trận gió xoáy. Chỉ trong chớp mắt mà lão đã đánh tới Không Tàng hơn mười chưởng. Tăng bào của Không Tàng phồng ra, hai tay liên tục ra đòn đáp trả. Mộ Dã Vương quấn tới đâu, lão liền quay mặt về hướng đó, chuyển động hệt như một con quay. Trông tình thế của họ có vẻ như Mộ Dã Vương chủ công, còn Không Tàng thì có công có thủ.

Trời chiều ngả về tây. Trên quảng trường bắt đầu mờ tối, ngoại trừ tiếng giao đấu của hai người thì không còn bất cứ một tạp âm nào khác.

Đột nhiên mọi người nghe thấy Không Tàng đại sư gầm nhẹ lên một tiếng như tiếng sư tử gầm. Tề Ninh liền nhìn thấy thân hình Không Tàng vốn đang cắm thẳng trên đất đột nhiên tách ra, phân ra thành một trái một phải.

Tề Ninh mở to mắt ra, cho rằng mình bị hoa mắt rồi.

Rõ ràng chỉ có một người, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã hóa ra hai Không Tàng đại sư. Hắn còn đang kinh hãi thì hai thân ảnh kia đã phân ra thành bốn người. Trong trận đấu bất ngờ xuất hiện bốn Không Tàng đại sư quả là một chuyện khó tin. Bốn Không Tàng lập tức quấn quanh bốn phía Mộ Dã Vương, liên tục ra tay. Mặc dù Mộ Dã Vương bất ngờ trước diễn biến này nhưng không bị rối loạn, vẫn bình tĩnh dốc hết sức ứng phó.

Tề Ninh mở to mắt cố gắng quan sát thật kỹ. Lúc thì hắn thấy Không Tàng trong trận đấu phân thành hai người, nháy mắt một cái hắn lại thấy có bốn Không Tàng cùng xuất hiện, nhưng khi nhìn kỹ lại thì dường như chỉ có ba Không Tàng. Trông thoáng chốc, hắn đã hoảng sợ. Nhưng hắn lấy lại tỉnh táo một cách nhanh chóng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn đưa ra suy đoán của mình: Không phải Không Tàng đang làm ảo thuật.

Sở dĩ hắn trông thấy nhiều Không Tàng là bởi vì tốc độ của vị Trụ trì Quang Minh tự quá kinh người nên mới có cảm giác như lão đang thi triển tuyệt học võ công. Bốn người đó không phải là người thật mà là tàn ảnh xuất hiện do chuyển động cực nhanh gây nên.

- Đó... Đó là Vạn Pháp Triều Tông!

Vì Tề Ninh đang đứng khá gần phía sau nhóm lão tăng của Quanh Minh tự, hắn nghe được tiếng bật thốt đầy nỗi sợ hãi của một lão tăng.

Chợt nghe hai tiếng “Binh! Binh!” Ngay sau đó mọi người nhìn thấy Mộ Dã Vương liên tục lùi về sau mấy bước. Không Tàng đuổi theo như hình với bóng, phiêu nhiên tới, tăng bào bổ dọc xuống. Lão ra tay liên tục. Mộ Dã Vương thì liên tục lùi ra sau. Thấy tình cảnh này nhiều người vui mừng hoan hô. Tề Ninh nìn thấy rõ ràng, biết Không Tàng đang trên cơ một khoảng xa.

Chỉ là Mộ Dã Vương cũng không phải đơn giản. Sau khi lui lại mấy bước, lão cứng rắn đứng lại. Song phương quyền cước giao thoa, ngay tiếp đó đến lượt Không Tàng lùi ra sau mấy bước. Có vẻ trong thời khắc nguy cấp Mộ Dã Vương đã gỡ gạc lại một ván cờ sắp thua.

Không Tàng có thừa sự trầm tĩnh.

Chỉ trong nháy mắt, lão bước sấn tới trước mấy bước rồi thân hình lại lập tức chia làm bốn. Mộ Dã Vương thét to vài tiếng, thân hình lão cũng lao bắn lên, xẹt qua đỉnh đầu Không Tàng. Không Tàng đã quay người trở về, lấy tay bắt tới.

Mộ Dã Vương đang ở giữa không trung, chân đá ra liên tục. Không Tàng dùng chưởng đón. Vào lúc chưởng và sổ hợp nhau, mũi chân Mộ Dã Vương điểm vào lòng bàn tay Không Tàng, cả người lão bay bổng về phía sau. Hướng mà lão lui về là nơi chúng tăng Quang Minh tự đang đứng. Trong số họ, một loạt võ tăng cầm giới côn trong tay đứng ở trước nhất. Thấy Mộ Dã Vương phiêu nhiên bay tới, chúng võ tăng không hề do dự, có người còn hô to:

- Y muốn trốn! Đừng để cho y thoát!

Nháy mắt, hơn mười võ tăng vội vàng lao ra chặn đường, giới côn trong tay đồng loạt đánh tới hướng Mộ Dã Vương.

Mộ Dã Vương cười ha hả, lướt nhanh đi như một mị ảnh. Mọi người chỉ kịp nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, thì đã thấy mấy bóng người bay vút ra. Nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Mộ Dã Vương chen vào giữa toán người xem, hai tay không ngừng bay múa. Tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, chỉ mới phút chốc mà đã có hơn chục người chết và bị thương dưới tay y. Không Tàng đã sớm đuổi tới, thân pháp nhẹ nhàng. Thế nhưng lão mới bay tới khoảng năm sáu bước thì bỗng dưng đứng sững lại, cơ thể lắc lư.

Tề Ninh đứng quan sát từ xa, thấy vậy lấy làm kỳ quái. Nhóm lão tăng Tịnh Không cũng đã chạy xộc tới bên Trụ trì của mình.

Mộ Dã Vương giết người như ngóe. Chúng tăng đã chứng kiến sự tàn nhẫn của lão, đều nháo nhào tránh né. Chợt có ai đó trầm giọng hô:

- Kết trận!

Hơn mười võ tăng, với giới côn trong tay, giao thoa chớp động, tựa như một kết thành một trận pháp bao vây Mộ Dã Vương. Mộ Dã Vương vừa đánh bị thương hơn mười người đột nhiên chồm người tới bắt một gã tăng nhân vào tay nhưng không gây tổn thương cho tăng nhân đó. Tay xách tăng nhân, lão nhảy lên cao, dẫm nát đỉnh đầu của tăng chúng, mũi chân điểm ra liên tục, thân hình nhẹ như mây xem sọ não của các tăng nhân là đá kê chân, muốn xông ra khỏi đám người.

Chẳng qua Đại Quang Minh tự sao có thể là nơi tầm thường.

Trong lúc Mộ Dã Vương sát thương nhóm tăng chúng vòng trong thì ở vòng ngoài các võ tăng đã nhanh chóng bày ra tầng tầng ngăn trở. Tuy rằng võ công của Mộ Dã Vương rất cao cường, nhưng không thể dễ dàng xông ra khỏi vòng vây. Dường như Mộ Dã Vương cũng biết điều này, nên bỗng nhiên dẫm lên đầu chúng tăng nhân quay người lại, phóng về hướng đại điện một lần nữa.

Tề Ninh lại chứng kiến nhóm lão tăng Tịnh Không vây quanh bốn phía của Không Tàng, giấu Trụ trì vào giữa, còn những lão tăng khác thì tấn công tới Mộ Dã Vương.  Mộ Dã Vương đạp lên đầu một tăng nhân, quát to một tiếng rồi phi thẳng lên trời, bay qua đỉnh đầu mấy tăng nhân đoạn đáp xuống đất. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, tay vẫn xách tăng nhân kia theo, lão không quay đầu lại mà chỉ cười to, nói:
 

- Không Tàng! Ngươi người đông thế mạnh, lão phu không dây dưa với ngươi nữa. Chờ thêm mấy ngày nữa, lão phu sẽ tới lấy mạng chó của ngươi!

Nói xong lão nhằm hướng đại điện vọt tới.

Bấy giờ Tề Ninh đang đứng trước đại điện. Trong lòng hắn đang rất thắc mắc. Vừa nãy hắn thấy rõ ràng là Không Tàng đang chiếm thượng phong. Với thân thủ của Không Tàng, tuyệt đối không thể để cho Mộ Dã Vương thoát đi một cách dễ dàng. Nhưng chẳng những Mộ Dã Vương đã thoát ra khỏi trận quyết đấu, giết tới nhóm người xem, liên tục đả thương hơn mười người mà Không Tàng còn đứng thẳng ở một chỗ, không có bất cứ động tĩnh nào. Thật khác thường!

Hắn thấy Mộ Dã Vương xông thẳng về hướng mình thì lập tức hiểu ra. Đầu bên kia quảng trường là tăng chúng của Quang Minh tự với từng vòng vây trùng trùng điệp điệp, thậm chí còn bố trí trận pháp. Mộ Dã vương này tuy rằng tài cao mật lớn, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. có lẽ lão cũng muốn đột phá khỏi vòng vây của tăng chúng nhưng lòng có dư mà lực thì không đủ, bấy giờ mới chuyển hướng xông qua đại điện, muốn mở đường chạy thoát từ đây.

Tề Ninh biết võ công của mình tuyệt đối không đủ để ngăn cản Mộ Dã Vương. Hắn còn đang do dự thì thình lình nhìn thấy tăng nhân mà Mộ Dã Vương xách theo trông quen thuộc lạ thường. Hắn cố gắng lục lọi trong trí óc và nhớ ra, tuy tăng nhân này đã xuống tóc, nhưng từ khuôn mặt và dáng người vẫn có thể nhận ra chính là Tề Ngọc. Hắn kinh hãi, rồi tiếp tục giật mình thêm một lần vì lúc này Mộ Dã Vương đã xẹt qua từ bên cạnh hắn – ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc hắn. Hiển nhiên lão không đặt Tề Ninh vào mắt.

Lúc này mấy vị lão tăng mới dẫn theo mấy võ tăng đuổi tới, nhưng đã muộn. Mộ Dã Vương đã mang theo Tề Ngọc vọt vào trong đại điện.

Trong lòng Tề ninh hiện giờ, ngoại trừ kinh ngạc ra thì chỉ còn kinh ngạc.

Hắn vạn lần không ngờ Mộ Dã Vương lại bắt Tề Ngọc đi. Trên quảng trường này có ít nhất là ba bốn trăm người, giữa biển đầu di động mà Mộ Dã Vương vẫn chăm chăm vào Tề Ngọc.

Tịnh Không quát lớn:

- Vây quanh Quang Minh đại điện, chớ để ma đầu chạy thoát!

Chúng tăng trên quảng trường xông lên nườm nượp, mục tiêu là bao vây Quang Minh đại điện.

Vô số thân hình xẹt qua từ bên cạnh Tề Ninh. Tề Ninh chỉ đứng đó, mày cau chặt. Hắn có cảm giác chuyển biến xảy ra vào phút cuối này có gì đó rất lạ lùng, kỳ quặc.

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

 

0.17148 sec| 2492.086 kb